Phỉ Nhiên Thù nói, thần khí xuất thế, sẽ khiến cho thiên hạ võ lâm đại loạn.
Cũng không ngờ, bệnh thần kinh xuất thế, cũng tạo ra một trận mưa máu gió tanh.
Hành Ca nói, nàng là tiên trên trời, xuống trần để độ kiếp cho nhân gian.
Nhưng không ngờ, vừa nhập thế, phiền toái kéo nhau mà đến.
Hôm nay mở cửa đạo quán, ngày mai giáo chủ trốn vợ...
Cho đến tận cùng, còn bị Phỉ Nhiên Thù phát hiện ra là nàng có bệnh.
Hành Ca: A Phỉ chỉ biết ỷ vào vẻ tuấn tú để của mình phục chúng, bần đạo đây là dựa vào tài hoa nha....
Phỉ Nhiên Thù: Nàng nói cũng có cái đúng, nhưng trước tiên mặc quần áo vào rồi nói sau đi.
Mặc dù người đời đều nói hắn hung ác, tuyệt tình, phụ lòng phụ bạc, nhưng nàng không nghĩ vậy.
Chỉ vì sự dịu dàng cùng thâm tình của hắn đã bị nàng độc chiếm, hắn làm tất cả để có được thiên hạ nhưng không bao giờ muốn làm nàng tổn thương.
Ở trong mắt nàng, hắn mãi mãi là cậu thiếu niên trẻ trung thích làm nũng.
Ai ngờ, vì đoạt ngôi vị hoàng đế, hắn dùng mưu kế, lợi dụng nàng để giết hại sư huynh, khiến nàng phải gánh tội danh thiên cổ. . . . .
Vì thế, nàng tàn nhẫn ép mình rời bỏ hắn, nhưng vĩnh viễn không thể nào quên được những chuyện đã qua.
Cho nên, những nơi đã đi qua, nàng đều lấy danh nghĩa của hắn để làm việc thiện.
Nàng rời đi hai năm nhưng vẫn không ngừng dõi theo tình trạng gần đây của hắn.
Nào ngờ, hắn lại không tiếc lấy tính mạng uy hiếp, ép nàng phải trở lại bên cạnh mình.
Từ trước đến giờ, hắn quỷ kế đa đoan, từng bước xâm chiếm, vô lại muốn nàng cam kết không rời đi nữa.
Hắn là hoàng đế của muôn dân, lại chiếu cáo thiên hạ rằng, cuộc đời này chỉ lập nàng làm hậu.
Hắn nói rõ, nếu hắn không thể như nguyện, thì cả nước đều phải chịu tội.
Vì lấy đại cục làm trọng, nàng chỉ có thể nhẫn nhịn khuất phục.
Nhưng thật ra, lúc này mới chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch "dưỡng hậu” của hắn. . . . .
"Mạn châu sa hoa" chỉ có 10 chương, đó là câu chuyện về bi kịch của một gia đình đã trở thành bi kịch của cả võ lâm.
Từ một tiểu thư được cưng chiều, cô bé Thiên Lại đã trở thành một quân cờ thí của cha, của các thúc thúc, bá bá, của cả sơn trang để đổi lấy danh tiếng và chút yên ổn tạm thời. 13 tuổi, quen được yêu thương, bảo bọc, thế mà phải đột ngột đối mặt với sự phản bội, ruồng bỏ. Niềm tin mất, hy vọng cũng mất. Trái tim nhỏ bé ấy đã không còn có thể yêu thương ai được nữa....
Cha từ bỏ con vì "đại cuộc". Anh cứu nhầm người không phải là em gái. Nhị tiểu thư bị cướp thân phận. Tình yêu không bao giờ thành của trang chủ. Lừa dối và hy sinh. Đợi chờ và thất vọng.... Tất cả đều là những bi kịch được gói gọn trong "mạn châu sa hoa".
Câu chuyện dường như luôn diễn ra trong bóng tối, chỉ có những hồi ức rực rỡ là mang khung cảnh ban ngày. Có lẽ cuộc đời các nhân vật cũng thế, luôn bị bao phủ bởi một bóng tối mà bản thân cũng không nhận thấy được. Những bông hoa đỏ rực mọc khắp nơi kết hợp với màn đêm u ám đầy máu và hận thù làm cho khung cảnh như mô phỏng lại chốn địa ngục kinh hoàng. Để rồi đến phút cuối cùng thì chính lửa địa ngục ấy cũng thiêu cháy tất cả, kể cả máu tanh lẫn hận thù và bi kịch. Và liệu ngọn lửa ấy có thiêu cháy luôn cả hy vọng và trái tim một ai đó? Dám lắm chứ....
Có lẽ "Mạn châu sa hoa" là phần đầu của "Bỉ ngạn hoa" chăng? Khi mà câu chuyện chỉ mới kết thúc một phần? Bi kịch của 8 năm về trước đã khép lại nhưng còn bi kịch của 8 năm Thiên Lại phải sống trong Bái Nguyệt Giáo và bi kịch của võ lâm khi Vân Tức được giải phóng khỏi huyết chú thì sao? Có lẽ còn một câu chuyện khác vẫn đang chờ độc giả phía trước....
Kiếp trước, nàng tham vinh hoa phú quý, thầm mong một cuộc sống giàu sang, người người vọng ngưỡng
Chính vì vậy nàng bị phụ thân bán vào Tống phủ làm thiếp
Cuối cùng nhi tử chính mình mang nặng đẻ đau, đi một vòng qua quỷ môn quan mới sinh hạ được, lại bị người cưới đoạt
Bản thân kết cuộc là chết dưới mộc côn
---
Quế Thanh Thanh nhìn khuôn mặt có chút quen thuộc, nhớ tới đây là Lý Đồng thím Tống thị, vẫn đối xử với nàng rất tốt, mắt thấy thím mở hộp đựng thức ăn ra, một cỗ mùi thơm xông vào mũi, Quế Thanh Thanh không khỏi hoảng hốt, tất cả thế nào lại chân thực như vậy? Chẳng lẽ mình không phải linh hồn? Chẳng lẽ mình còn sống? Chẳng lẽ trọng sinh trở lại mười năm trước sao?
Nếu như được sống lại một lần, nàng không muốn tranh cường háo thắng, nàng không quan tâm ai vinh ai bại
Nàng thầm nghĩ làm lại một cuộc sống mới, nàng muốn dựng nghiệp bằng bản thân dù cho chỉ có đôi bàn tay trắng
Nàng sẽ có cuộc sống mới, gia đình mình, sẽ vượt qua nghèo đói
Còn những kẻ đã hãm hại nàng, những kẻ trước kia chà đạp nàng,... đi chết đi!